Sự kiện pháp lý nổi bật
Sign In
Quyền của người bị tạm giữ, tạm giam từ thực tiễn và pháp luật của Thụy Sĩ

(14/05/2014)

Liên quan đến chế định có tính “nhạy cảm cao” trong Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2003 là “tạm giữ, tạm giam”, một trong những vấn đề đang bị Bộ luật này “bỏ quên” chính là quyền liên lạc với người thân (hay nói vắn tắt là “quyền thăm thân”) của người bị tạm giữ, tạm giam trước khi xét xử. Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2003 chỉ có duy nhất một điều khoản (Điều 89) liên quan đến quyền liên lạc với người thân của người bị tạm giam:“Chế độ tạm giữ, tạm giam khác với chế độ đối với người đang chấp hành hình phạt tù. Nơi tạm giữ, tạm giam, chế độ sinh hoạt, nhận quà, liên hệ với gia đình và các chế độ khác được thực hiện theo quy định của Chính phủ”. Đặc biệt, Bộ luật Tố tụng hình sự năm 1988 cũng chỉ có Điều 72 quy định về quyền thăm thân của người bị tạm giam với nội dung hoàn toàn tương tự với Điều 89 của Bộ luật Tố tụng hình sự năm 2003. Có thể thấy rằng, các nhà làm luật mặc dù đã có lưu ý đến sự khác biệt giữa chế độ tạm giam và án phạt tù, nhưng chưa quan tâm một cách thỏa đáng đến vấn đề này nhằm bảo đảm nhân quyền cho người bị tạm giam, tạm giữ. Đồng thời, các văn bản dưới luật như Nghị định 89/1998/NĐ-CP ban hành ngày 7/11/1998 về Quy chế tạm giữ, tạm giam được sửa đổi bổ sung bằng Nghị định 89/2002/NĐ-CP ban hành ngày 27/11/2002, Thông tư 08/2011/TT-BCA của Bộ Công an ban hành ngày 12/11/2001 hướng dẫn thực hiện một số điều của Quy chế tạm giữ, tạm giam, chỉ quy định về việc tiếp tế đồ và nhận gửi thư cho người bị tạm giam, tạm giữ mà không quy định về quyền được liên lạc điện thoại với thân nhân. Điều này đã dẫn đến nhiều hệ quả xấu trong quá trình thực thi quyền thăm thân của người bị tạm giữ, tạm giam như không bảo đảm các khía cạnh nhân quyền đối với người bị tạm giữ, tạm giam hay sự lạm dụng của cán bộ điều tra để hạn chế và ngăn chặn quyền thăm thân của họ v.v...