Giao kết hợp đồng trong pháp luật một số quốc gia và vài điểm so sánh với Việt Nam
Sign In

Giao kết hợp đồng trong pháp luật một số quốc gia và vài điểm so sánh với Việt Nam

Hợp đồng được giao kết khi bên được đề nghị chấp nhận (acceptance) đề nghị giao kết hợp đồng (offer) của bên đề nghị. Ở Anh, đề nghị được hiểu là “sự biểu hiện ra bên ngoài ý muốn của một người; một nhóm người hoặc người đại diện của người này, thể hiện sự sẵn sàng bị ràng buộc bởi những điều khoản trong hợp đồng với bên đối tác”. Ở Pháp, đề nghị giao kết hợp đồng được hiểu là “quyết định đơn phương có chủ ý của người bày tỏ ý định giao kết hợp đồng theo những điều kiện xác định với một hay nhiều người khác”. Đề nghị giao kết hợp đồng theo cách hiểu của Mỹ là “biểu hiện của yêu cầu tham gia vào một quan hệ có lợi ích, được thực hiện bởi bên đề nghị đối với bên được đề nghị, với các điều kiện mà bên đề nghị đưa ra và đòi hỏi sự đồng ý đó theo một hình thức nhất định (lời hứa hoặc cam kết) của bên được đề nghị”. Theo quy định trong pháp luật về hợp đồng của Đức, đề nghị giao kết hợp đồng là “sự bày tỏ ý chí và mong muốn của một người trước người khác về việc giao kết hợp đồng”.
Theo quy định của pháp luật Mỹ và Anh, đề nghị giao kết hợp đồng có hiệu lực làm phát sinh trách nhiệm của bên đề nghị và quyền của bên được đề nghị có thể ràng buộc bên đề nghị bởi các nghĩa vụ hợp đồng. Ở Anh, trong trường hợp đề nghị giao kết hợp đồng đã có đầy đủ nội dung của một hợp đồng và có ghi rõ thời hạn được duy trì để chờ được chấp nhận, người đề nghị vẫn có quyền hủy bỏ hoặc rút lại đề nghị mà không phải chịu trách nhiệm pháp lý nào, nếu đề nghị này được gửi rộng rãi cho công chúng (offer to the public at large) mà không nhắm đến một cá nhân cụ thể nào.
Bên cạnh đó, pháp luật Anh và Pháp có những điểm tương đồng khi đều có những quy định liên quan đến việc phân biệt giữa một lời đề nghị với một lời chào hàng, hoặc lời đề nghị với một lời quảng cáo và lời mời đưa ra lời xem xét để thể hiện ý chí của các bên và ràng buộc trách nhiệm của các bên trong quan hệ hợp đồng. Cụ thể, theo quy định trong pháp luật hợp đồng của Anh, đề nghị giao kết hợp đồng ra công chúng có thể thực hiện thông qua hoạt động quảng cáo và chỉ cần một người cụ thể chấp nhận giao kết thì coi như lời quảng cáo đó trở thành lời đề nghị giao kết hợp đồng và từ đó ràng buộc trách nhiệm của các bên trong quan hệ hợp đồng. Hầu hết các quảng cáo, trong quan niệm của luật Anh - Mỹ, hoặc không có ý nghĩa gì đặc biệt ở góc độ pháp luật hợp đồng, hoặc chỉ là những đề nghị thương thuyết. Về nguyên tắc, một lời đề nghị sẽ có hiệu lực khi đề nghị đó được thông báo cho bên được đề nghị. Một lời đề nghị được đưa ra sẽ có hiệu lực trong một khoảng thời gian nhất định mà không phải có hiệu lực mãi mãi.
Bài viết “Giao kết hợp đồng trong pháp luật một số quốc gia và vài điểm so sánh với Việt Nam” của tác giả Phạm Quý Đạt bàn về việc đề nghị giao kết hợp đồng, chấp nhận đề nghị giao kết hợp đồng, một số điểm tương đồng và khác biệt trong giao kết hợp đồng của pháp luật Việt Nam với pháp luật một số quốc gia trên thế giới. Bài viết này được đăng tải trên ấn phẩm 200 trang “Pháp luật về hợp đồng dưới góc độ luật học so sánh” của Tạp chí Dân chủ và Pháp luật năm 2021.